Khi không còn trẻ, tôi hiểu rằng, có khóc, cuộc đời sẽ không vì thế mà chảy nước mắt. Có khổ thì cuộc đời cũng không bởi thế mà bớt đi phiền não. Sinh ra là con người thì phải chấp nhận: đâu phải chuyện nào cũng luôn thuận buồm xuôi gió, nhất là trong công việc, sự nghiệp riêng.
Trưởng thành, tôi hiểu được rằng, những gì mình không với tới cũng không nhất thiết phải mong muốn thái quá, cứ để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên. Khi thấy mệt mỏi, hãy buông lỏng bản thân, ngồi xuống uống tách café và nghe một vài bản nhạc hay. Những lúc buồn phiền, hãy tự mình tìm kiếm niềm vui, nhưng đừng đánh mất hạnh phúc. Những lúc bận rộn, hãy tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nhưng đừng đánh mất sức khỏe. Những lúc mệt mỏi, hãy dừng chân lại, nhưng đừng đánh mất niềm vui.
Khi không còn trẻ, tôi hiểu được rằng, đừng làm khổ bản thân vì đời người cũng chỉ mấy chục năm ngắn ngủi, chỉ trong chớp mắt là đã hết một đời. Không oán trách, chỉ trích bản thân, chừa lại cho mình một phần lạc quan, an yên. Không cưỡng cầu, mong mỏi thái quá, chừa lại cho bản thân một phần điềm tĩnh, thản nhiên. Không so đo, tính toán chi li, chừa lại cho bản thân một phần tình cảm chân thành nhất.
Cuối cùng, tôi cũng chỉ muốn nhắn gửi rằng, dù ở tuổi nào thì cách sống tốt nhất vẫn là: Nghĩ thông, nhìn thoáng và buông bỏ!