Bên cạnh đau buồn, mất mát, tôi học được gì từ mùa dịch này? Tôi thường tìm câu trả lời và mỗi ngày, nhận thức được một vài điều có ý nghĩa với mình.
Trước đây, trong vô số các bữa ăn, tôi không biết mình đang ăn món gì vì lo nói chuyện, mải uống rượu hay chúi đầu vô điện thoại. Lên ký vùn vụt. Bây giờ, sống chậm, không phải ăn nhanh, uống vội, tôi biết mình đang ăn chậm rãi. Giảm cân được cũng nhờ điều này. 4 tháng, giảm 10kg, cái chính là kiểm soát việc ăn uống thôi, bắt đầu từ việc: biết mình đang ăn món gì!
Trước đây, khi lang thang đến một một thành phố mới, dù cảnh vật tươi đẹp thì tôi vẫn loay hoay online dù không có việc gì gấp gáp. Tôi ở một nơi thú vị nhưng đầu óc mải mê tại những trang facebook của bạn bè. Bây giờ, không đi đâu được, nhìn lại những tấm ảnh chụp vội vàng, tôi thấy tiếc. Tự nhủ, trong những chuyến đi tới – nếu còn đi được, phải sống trọn vẹn với hiện tại. Sẽ ở lại lâu một chút, hoà mình với cuộc sống của người dân địa phương, để thật sự hiểu và cảm được vùng đất mình đang đặt chân đến.
Tôi có nhiều hình chụp tập thể nhưng ít hình chụp riêng với từng người bạn trân quý. Để khi cần chọn một tấm hình để tặng bạn, cám ơn sự đồng hành quý báu của họ thì không có. Tiếc. Có những người, tôi sẽ còn có dịp chụp hình chung và cũng có người đã lặng lẽ rời xa. Cho nên, sẽ selfie với bạn bè mỗi khi có thể.
Lúc trước, khi chủ trì cuộc họp, tôi nói những gì mình muốn nói. Xong. Các ý kiến trình bày, đóng góp của người khác lơ đãng trôi qua tai. Tôi đang nghĩ đến chuyện khác và sống trong suy tưởng của mình. Bây giờ, họp online, năn nỉ mọi người mở camera để được thấy nhau. Mạng yếu, âm thanh không rõ là yêu cầu phải nói lại. Quý trọng những kết nối giữa người với người.
Mùa dịch, có những sự chia ly đột ngột. Hụt hẫng. Tôi tiếc thương những người bạn phải dừng cuộc chơi trên trần gian, trong khi đang dang dở nhiều dự án hay ho, thú vị. Nghĩ lại, mình vẫn may mắn còn thở, còn khoẻ mạnh thì không thể lười biếng hoặc để cảm xúc tiêu cực xâm chiếm. Vì không biết mình sẽ dừng cuộc chơi lúc nào nên cần nỗ lực làm những điều có ý nghĩa. Và đồng hành cùng những người bạn thân quý để dự án vẫn chạy cho dù mình có bỏ cuộc chơi…
Dịch bệnh giúp tôi nhận ra, mình đã có quá nhiều giây phút không “hiện diện” trong cuộc đời. Xác ở phương Nam mà hồn mơ màng phương Bắc. Chất lượng cuộc sống, chất lượng các mối quan hệ vì thế mà xấu đi. Vì vậy, giờ đây tự nhắc mình, tập trung vào giây phút hiện tại. Quan sát, trân trọng con người, cảnh vật xung quanh. Mở lòng lắng nghe những lời trao đổi, đồng cảm với những hoạn nạn, khó khăn.
Lúc này, chợt nhớ đến bài kệ của Sư Ông:
“Đã về, đã tới, bây giờ, ở đây
Vững chải, thảnh thơi, quay về nương tựa
Nay tôi đã về, nay tôi đã tới
An trú bây giờ, an trú ở đây”
Tôi ơi, hiện diện với cuộc đời thôi!